MÊNH MANG TRỜI TUYẾT
Tuyết rơi, rơi mãi không ngừng
Trắng trời tuyết phủ, mọi vùng trắng phau
Bầy chim nhao nhác gọi nhau
Mênh mông lạnh lẽo, về đâu non ngàn?
Nghe lòng vời vợi xốn xang
Nhớ xưa tuyết xuống, nồng nàn tình ta…
Dẫu rằng năm tháng trôi qua
Tình người… muôn thuở chẳng nhòa tuyết sương
Dẫu đời gần hết chặng đường
Mênh mang trời tuyết… yêu thưong vẫn nồng…
Tuyết về, mang nhớ mênh mông
Trời xa, lửa cháy… nặng lòng nhớ ai
Tuyết ơi! Bay đến dặm dài
Khiến cho lửa tắt, thiên tai sớm lùi!
Nước Đức thứ Tư ngày 30-12-2009
Trần Kim Lan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét