Xuân về mang nhớ
(Để nhớ về cô giáo Nguyễn Như Vân, cô giáo Nguyễn Thúy Khang và các thầy cô giáo, các bạn học...)
Chắc rằng, cô chẳng thể ngờ
Cô học trò nhỏ yêu thơ, thuở nào
Giờ đây, lạc bước, lao đao
Long đong, tầm gửi, lệ trào nhớ quê.
Cuộc đời, dài thế, lê thê
Tha phương, kiếp sống não nề, sầu thay
Nhớ sao da diết những ngày
Ấm tình bạn hữu, tình thầy, tình cô.
Thật mà, ngỡ chỉ là mơ
Vui sao là thuở thầy trò trường xưa
Đàn cò sải nắng sớm trưa
Hàng tre, khóm trúc, đong đưa gió chiều.
Cô ơi! Nhớ biết bao nhiêu
Đã vào dĩ vãng bao điều đẹp tươi
Xuân về, mang nhớ không vơi
Nhớ cô, nhớ cả một thời yêu thương.
Xuân 1998/Trần Kim Lan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét