Tiếng Việt trên xứ người
Đang thong thả dạo bước trên
đường phố trung tâm đông đúc người qua lại, Hòa chơt giật mình vì có tiếng hét
chói tai:
- Mẹ cái thằng điên cứ chạy
lung tung đi đâu thế, có đứng lại ngay không?
Những người đi đường cũng khựng
lại khi nghe tiếng hét và quay nhìn người phụ nữ trạc ngoài ba mươi tuổi, đang
dớn dác gọi con. Họ không hiểu tiếng người phụ nữ, nhưng qua tiếng gọi hốt hoảng,
thất thanh, họ hiểu chị đang gọi ai đó.
Cách không xa người mẹ, một
chú bé chừng bốn. năm tuổi đang ngơ ngác nhìn người đi lại chăm chú và thích
thú. Chú bé nghe tiếng mẹ hét và chạy vội lại, lễ phép nói:
- Mẹ gọi con ạ? Sao mẹ cứ gọi
con là “mẹ cái thằng điên“ ạ? Mẹ cái thằng điên là gì hả mẹ? Con có điên đâu?
- Cha cái thằng hay lý sự vặn
hỏi! Tao nói mày không được chạy lung tung, nhỡ lạc thì sao? Mày không thấy bao
nhiêu đứa bé bị bắt cóc hay sao? Người mẹ lại gắt gỏng.
- Con có đi đâu xa đâu ạ?
“Cha cái thằng hay lý sự là gì hả mẹ“? Chú
bé lại ngây thơ hỏi
- Mả mẹ mày, sao mà y chang
cái thằng bố nó thế không biết? Nói cái gì cũng bắt bẻ.
- Sao mẹ gọi là “thằng bố“ thế
mẹ? Mả mẹ là gì hả mẹ? Chú bé vẫn ngây thơ hỏi mẹ.
- Mày có im mồm đi ngay
không? Tao vả vào mồm mày bây giờ! Người mẹ giận dữ đưa bàn tay tát vào má chú
bé, vệt tay còn hằn, đỏ ứng, và nắm tay chú bé lôi xềnh xệch trước những cái
nhìn không thiện cảm của những người xung quanh. Chú bé khóc ré lên, sợ hãi
theo mẹ, không nói thêm một lời nào nữa.
Chợt Hòa lại giật mình đứng lại,
khi nghe một tiếng nói dịu dàng của một người mẹ trẻ khác:
- Hải, đừng chạy đi xa, lại
đây mẹ bảo.
- Dạ, con đây ạ. Con không chạy
đi xa đâu mẹ ạ. Trung tâm hôm nay đông người, vui qúa mẹ nhỉ. Chú bé cũng trạc tuổi
như chú bé trên ríu rít.
- Ừ, vì đông ngươì, con không
được chạy lung tung, con mà lạc mất, mẹ biết làm sao?
- Vâng ạ. Chú bé níu lấy tay
mẹ và ngoan ngoan đi bên mẹ.
Người mẹ vuốt tóc con, lau mồ
hôi trên trán con và nựng con:
- Con ngoan lắm! Con có thích
ăn kem không? Mẹ mua kem cho con ăn nhé? Người mẹ dịu dàng hỏi.
- Có mẹ ạ! Chú bé hớn hở trả lời.
Hai mẹ con cầm tay nhau, đi về phía tiệm kem.
Nghe đoạn đối thoại của hai cặp mẹ con, Hòa nửa vui, nửa buồn… Sao có những
người mẹ nói năng thiếu suy nghĩ và thô bạo đối với con cái như thế? Phải chi
người mẹ nào cũng dịu dàng, nhẹ nhàng đối với con cái, thì hay biết mấy?
Và nếu như, những người đi đường hiểu được tiếng Việt, không hiểu họ sẽ
nghĩ về người Việt ra sao đây?
11.4.2012/Trần Kim Lan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét