Cuộc gọi đầu năm
- Reng!
Reng! Reng” Tiếng chuông điện thoại kêu rộn rã.
- Ai vậy
nhỉ? Tôi giật mình tự hỏi
- Hello!
Hello! Hello! Đầu kia im re.
Tôi bỏ
máy và nghĩ chắc ai gọi nhầm số hay “ai đó” muốn nghe giọng nói của tôi mà
không muốn cho tôi biết chăng?
Tò mò mở
xem số điện thoại, thì thấy hiện số đầu từ Việt Nam, nhưng số lạ. Vội mở máy
cầm tay và bấm theo số máy vừa hiện lên.
- Hello!
Ai ở đầu giây đó ạ? Tôi hỏi
- Minh
đây! Tiếng trả lời từ đầu giây bên kia.
- Minh
nào? Tôi không nhận ra giọng nói của ai cả.
- Có phải
Lan gọi cho Minh không? Bên kia hỏi lại.
- A! Có
phải Minh bạn phổ thông đó không? Tôi reo lên hỏi.
- Ừ! Đúng
rồi! Có việc gì không?
- Không
có việc gì cả! Gọi hỏi thăm bạn cũ thôi! Thế Minh khỏe không? Mọi chuyện tốt
lành cả chứ? Tôi hỏi.
- Ừ! Tốt
lành cả! Còn Lan thế nào?
- Cũng
không có gì đặc biệt cả. Năm vừa rồi về thăm quê, muốn gặp bạn mà nghe nói bạn
bận lắm khó mà tiếp xúc được với bạn! Cũng thử gọi cho bạn một lần khi ở Hà Nội
nhưng không ai cầm máy, nghĩ chắc số điện thoại từ lâu, có thể thay đổi, nên
không gọi nữa. Hôm vừa rồi mới chép lại danh sách tên của các bạn học cũ, mà
Cẩm đưa cho, nhìn thấy số của bạn, mới thử gọi lại, may gặp con gái bạn nên mới
để lại số điện thoại. Chắc bạn cũng không ngờ là mình nên mới gọi kiểm tra xem,
đúng không? Tôi nói.
- Ừ! Mình
cũng bận lắm, lại cũng không được khỏe, nhiều bệnh lắm! Minh trả lời.
- Các bạn
cũng nói vậy, nói chuyện đìện thoại được với Minh khó lắm! Ấy thế mà sao mình
lại may thế? Đầu năm chúc bạn và gia đình mọi sự như ý, tài lộc dồi dào, may
mắn, hạnh phúc nghe! Tôi nói.
Tôi hỏi
Minh có hay gặp các bạn cũ và thầy giáo chủ nhiệm không, Minh nói Minh bận và
không được khỏe nên không biết tin gì...
- Chúc
bạn năm nay dồi dào sức khỏe, sớm về thăm quê hương! Thế nhé, có gì nói chuyện
sau nhé! Minh nói.
- Ok! Tạm
biệt Minh! Hẹn có dịp khác nói chuyện lâu hơn.
- Tạm
biệt!
- Tạm
biệt!
Năm mới
và cũng là ngày sinh của tôi năm nay vui khác thường vì có cuộc nói chuyện qua
điện thoại xuyên hai đầu thăm thẳm của trái đất, lại là với người bạn học từ
thời học cấp III, thời gian sơ tán gian nan, vất và cơm độn với bột mì hẩm toàn
sâu mọt… bom bi Mỹ, đạn lạc cũng đã từng rải mấy viên lên thân thể một số bạn
học cùng lớp với tôi và mấy ngôi nhà dân bị bốc cháy… đó là những ngày chúng
tôi hoang mang, hoảng sợ nhất. Nhiều bạn tính chuyển trường, bỏ học. Nhưng nhờ
sự động viên của các thấy cô giáo và bạn bè, chúng tôi yên tâm trở lại và lao
vào học. Và thương nhất là mấy bạn bị thương, trường cách xa thành phố Hà Nội
mấy chục cây số, chẳng có phương tiện gì, các anh chị và các bạn phải thay nhau
khiêng cáng các bạn bị thương, chạy bộ về đô thành để kịp cấp cứu. Ơn trời, tai
qua nạn khỏi, các bạn chỉ bị thương nhẹ và sau đó lại tiếp tục trở về theo học
như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi kể
chuyện nói chuyện điện thoại với Minh cho Sĩ qua e-mail, cũng là bạn cùng học
với tôi và Minh. Sĩ viết:
- Vậy là
Lan may mắn lắm đó! Sĩ ở gần Minh mà lâu lắm có nói chuyện được với Minh đâu!
- Ồ! Thế
mình thật là may mắn! Tưởng gần mà xa, ngỡ xa lại hóa gần! Tôi viết.
Lớp học
của chúng tôi chỉ có hơn ba mươi người thôi, nhưng vui lắm. Sau khi tốt nghiệp
phổ thông, chúng tôi mỗi người mỗi ngả, chỉ có vài năm đầu thì theo đúng hẹn
chúng tôi gặp nhau vào ngày mùng 2 Tết tại nhà thầy giáo chủ nhiệm, sau đó… thì
khó mà thực hiện được hẹn ước nữa, vì thầy giáo, chuyện gia đình cũng không
được vui… và chúng tôi thì mỗi người một nơi, nên hầu như ít biết tin về nhau.
Khóa chúng tôi học, phần lớn được xếp đặt vào ngành sư phạm, vì lúc này ngành sư phạm thiếu rất nhiều giáo viên…Thời kỳ đó, chúng
tôi không được chọn ngành nghề theo nguyện vọng hay khả năng của mình mà “đặt
đâu thì ngồi đấy”. Biết làm sao? “Thời thế thế thời thời phải thế” mà! Chỉ một
số được theo các ngành khác, trong đó có Minh. Một số thì đi bộ đội, du học. Có bạn đã
hy sinh ngay những ngày đầu nhập ngũ… Tôi nghe nói Minh thành đạt trong cuộc
sống và sự nghiệp thương trường, thuộc cỡ “đại gia”! Mừng cho bạn!
Mừng vui
vì cuộc điện thoại bất ngờ đầu năm, nhìn mưa xuân lất phất rơi, mặc dù trời vẫn
còn lạnh, thời tiết đã sang xuân… nàng thơ chắp cánh:
Điện thoại bất ngờ
Mấy chục
năm ròng vẫn nhớ nhau
Bất ngờ
điện thoại nối vui sầu
Tháng năm
cách biệt tình còn đượm
Giây phút
trùng phùng nghĩa vẫn sâu
Người cũ
Từ Vân sơ tán thuở
Trường
xưa Đoàn Kết tạm dung cầu
Bom bi đạn
lạc không rời lớp
Mãi nhớ
thầy cô mãi nhớ nhau.
(1.1.2013)
Thứ ba
ngày 1.1.2013/Trần Kim Lan
5 nhận xét:
Bài viết cảm động quá chủ nhà ơi! Ngọc Anh chúc chủ nhà năm mới nhiều sức khỏe và hạnh phúc .
Nhớ thời Đạn Bom.....
@ngocanh
Cảm ơn NA ghé thăm và chia sẻ cảm nhận. Chúc NA mọi sự như ý, may mắn bình yên hạnh phúc!
@phongsuong
Cảm ơn phongsuong ghé thăm và để lại cảm nhận. Chúc phongsuong vui khỏe, may mắn bình yên hạnh phúc!
Đăng nhận xét