" Đâu Cũng nh - Nh v quê hương - Ci ngun dân tc - M

y ai mà quên?" (TKL)

Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 10 tháng 5, 2013

Đãng trí và…


Đãng trí và…

1-Rơi chia khóa bên trong

  Đêm hôm đó, cách đây hơn hai mươi năm, đó là ngày thi đấu bóng quốc tế, được tổ chức tại nước Ý năm 1990. Cả Hà Nội dường như  không ngủ vì ham mê đá bóng quốc tế… vi mê ca khúc chào mừng Word cup thế giới do hai ca sĩ  Gianna Nannini và Edoardo Bennato nổi tiếng của Ý trình bày, tôi cũng thức xem đá bóng, dù trước đó, tôi ít khi thức trọn buổi xem đá bóng.
Tôi cần phải giải quyết “việc riêng” và thế là nên chuyện. Tôi làm rơi chìa khóa bên trong. Tim tôi giật thót. Nhà lại làm khóa cửa bên trong. Đang đêm, tôi phải mượn xe đạp hàng xóm, đến nhà cậu em để lấy chìa khóa, mở cửa. Đêm khuya, thời tiết nóng nực, ve kêu râm ran trên đuờng phố, tôi chỉ mặc bộ quần áo mặc ở nhà mùa hè, rất mát mẻ, giống như bộ quần áo may ô của nam giới vậy. Đó là bộ quần áo mặc ở nhà, tôi tự may lấy, gấu áo và gấu quần có xếp nếp gấp, trông cũng diêm dúa lắm, chỉ tội không thích hợp để đi ra đường… tôi hối hả đạp xe tới nhà cậu em, giữa tiếng reo hò vang trời của những người xem đá bóng và tiếng ca hát của hai ca sĩ người Ý hay đến mê hồn văng vẳng bên tai… Đường phố vắng tanh, không người qua lại, chỉ mình tôi đạp xe vun vút… vì ai cũng đang mải mê xem đá bóng…

 Cũng may, tôi gửi chia khóa cậu em, phòng khi đãng trí … Nếu không thì…

2-Sập cửa, chia khóa bên trong.

Có tiếng chuông. Tôi mở cửa. Đó là vợ chồng người quản lý nhà.

 Hai người muốn mời tôi qua nhà nói chuyện cho vui. Tôi chưa kịp trả lời thì…. cửa đóng sập một tiếng. Vì tôi bước chân ra khỏi cánh cửa, lúc đó đang mở toang các cửa sổ, lúc này, gió thổi rất mạnh…

Tôi giật mình hoảng hốt. Chìa khóa bên trong. Tôi hốt hoảng kêu lên:
- Thôi chết rồi! Làm sao bây giờ?
Vợ chồng người quản lý nhà, cười vang và vội trấn an:
- Tôi có chìa khóa!
Và chỉ 5 phút sau, người quản lý nhà mở cửa cho tôi vào nhà. Tôi mới  biết một điều là, người quản lý nhà có chìa khóa cho cả tòa nhà và dấu ở một nơi, phòng khi có sự cố…

Việc đó xảy ra năm 2008. Thật là hú vía! May sao may thế!

3-Quên chìa khóa ở thùng thư

Hôm đó là ngày 29.4.2013.

Tôi hôm trước, tôi thức rất khuya, vì xem phim. Bộ phim đang đến lúc kết thúc, nên muốn xem cho xong. Hôm sau, lại thức dậy sớm.
Ăn sáng xong, tôi đi siêu thị mua thức ăn. Vừa đi dạo, vừa mua hàng xong, thi tôi trở về nhà liền.
Gần về tới nhà, tôi lấy chìa khóa trong túi, thì… không thấy chùm chìa khóa đâu! Tôi hốt hoảng lục tất cả mọi chỗ trong túi, cũng không thấy. Thường thì tôi để chùm chìa khóa riêng một nơi trong túi và luôn ở vị trí đó.
Tôi chợt nhớ ra, chắc chỉ quên chìa khóa ở thùng thư thôi. Vì trước khi đi ra ngoài, tôi thường  mở thùng thư xem có thư không. Có thư, tôi xem thư và cứ thế đi, không khóa thùng thư và không lấy chùm chìa khóa.
Nhớ ra điều đó, tôi hốt hoảng đi như bay về nhà, vì chỉ còn một đoạn ngắn là tới nhà. Tới nơi, ngó vội vào nhà, thì thấy thùng thư mở, vẫn còn lủng lẳng chùm chìa khóa! Mừng hơn bắt được kim cương! Tôi nhờ hàng xóm mở cửa và vào nhà!
May qúa, tất cả vẫn y nguyên.

Qua sự việc này, tôi mới lo làm thêm chìa khóa và cất dấu riêng ở một nơi… Trước đó thì tôi vẫn có chìa riêng, để ở một nơi khác. Nhưng chủ nhà mới thay chìa khóa cửa, nên chưa làm chìa khóa khác.

Tôi tự hỏi, không biết nếu quên chùm chìa khóa ở Việt Nam trong khoảng gần 2 tiếng thì chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ?

4-Thoát gặp nạn.

Ngày đó, cách đây gần bốn mươi năm tôi đến trường đại học tổng hợp văn, định xin học hàm thụ…
Loanh quanh một hồi tìm kiếm thì tôi cũng thấy tên cổng trường hiện ra trước mắt…

Tôi mừng qúa, lao về phía đường tầu. Bỗng khựng lại vì nghe tiếng hét:
- Cô kia, định tự tử à?

Tiếng hét chát chúa dội vào tai tôi, khiến tôi bừng tỉnh, rụt chân đang định bước trên đường ray. Đoàn  tầu vùn vụt lao qua trước mặt tôi. Chỉ một tích tắc thôi, chắc tôi không còn ở trên đời để tường thuật lại sự việc này. Tôi nhìn sang bên đường, cúi đầu cảm tạ người đàn bà đã cứu tôi thoát chết!

May thật là may!

5-Lại thoát gặp nạn

Hôm đó, cách đây hơn mười năm. đang đi trên đường về nhà, mải suy tư, ngắm trời đất cây cỏ…

Tôi vô tư bước sang đường, chẳng nhìn thấy đèn đỏ hay nghe thấy gì hết… Bng có tiếng còi ô tô và tiếng hét chói tai:
- Muốn chết à?

Tôi giật bắn mình và thấy một chiết xe tải vượt qua trước mặt. Người lái xe lầu bầu, ngoái nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, giận dữ.

Thoát nạn. Tôi cười cảm ơn và nhủ thầm, sẽ không mơ mộng vẩn vơ khi đi đường nữa.

6-Quên lấy tiền

Cách đây mấy tháng, tôi rút tiền từ máy tự động.

Bỏ thẻ, bấm mật mã, bấm số tiền, lấy thẻ xong, tôi vô tư bỏ đi. Đi được 1 đoạn, tôi mới chợt nhớ, chưa lấy tiền.
Lúc đó, máy không có ai chờ lấy tiền cả.

May. Vì nhớ ta ngay, nếu không thì… chắc là sẽ… nhịn đói!

7-Lại quên lấy tiền

Lại đãng trí “bác học”. Cách đây hơn một tháng, tôi lại rút tiền từ máy tự động. Thực ra, tôi chỉ định kiểm tra tài khoản thế nào. Tiện thể rút tiền tiêu.
Cho mã số, bấm số tiền cần và lấy thẻ xong, tôi đi ngay vào nơi gửi thư, để gửi thư, không hề nhớ, mình đã rút tiền. Bỗng có tiếng người gọi giật giọng:
- Này chị ơi, tiền! Chưa lấy tiền!

Tôi giật mình quay lại, nhớ ra chưa lấy tiền. Đó là cô đứng kế bên chờ lấy tiền.
Tôi mỉm cười chào, cảm ơn.
Những ánh mắt vui cười của những người đứng bên cạnh chờ lấy tiền gửi cho tôi với đầy vẻ thông cảm và ngạc nhiên.

Đó là tất cả những lần “đãng trí” thật may mắn trong đời.

Tôi tự nhủ, sẽ không có lần nào đãng trí “bác học” kiểu như thế nữa. Không biết có còn xảy ra chuyện  gì tương tự nữa không? Nhưng có ai mà học được “chữ ngờ”?

10.5.2013/Trần Kim Lan























































Không có nhận xét nào: