" Đâu Cũng nh - Nh v quê hương - Ci ngun dân tc - M

y ai mà quên?" (TKL)

Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 23 tháng 9, 2014

Bí ẩn đêm trường (Trần Kim Lan)

6. Bí ẩn đêm trường
(Dù bao nhiêu Học giả
Bao Triết lý uyên thâm
Sánh đâu bằng Sự Thật:
Có Chúa ngự Thiên Đường!)




Tôi nhìn thấy, trong đêm, những linh hồn
Không phải trong mơ, mà khi tỉnh thức
Ai chưa nhìn thấy, thì hoang đường thực
Ai hiểu cuộc đời, thì sẽ tin ngay!

1975,
Tại Sài Gòn - khi tôi chưa dạn dày
Một cô gái Sài Gòn, quần áo trắng
Tóc xõa ngang vai, mảnh mai hình dáng
Đến bên tôi nhỏ nhẻ: “Trả giường đây! ”

Tôi hoảng hồn và sợ hãi tràn đầy
Cô gái, chui vào giường tôi... gãi ngứa
Tôi muốn kêu, muốn hét, nhưng, lạ quá
Tôi không thể, nặng lắm... cả thân mình!

Bỗng, một chàng trai quần áo trắng tinh
Chàng nhảy nhẹ vào phòng, giơ tay vẫy
Cô gái ra, tôi không thể cựa quậy
Họ ôm nhau và cùng nhảy qua tường. (1)

Còn một mình, run rẩy trong đêm trường
Tôi chong mắt, thức chờ mau đến sáng
Tôi biết họ, những linh hồn lảng vảng
Vì nơi tôi ở - cửa kín, nhà cao!

1984
Nhiều năm sau, cũng không phải chiêm bao
Mẹ tôi về, trong đêm, tại Hà nội
Mẹ khoẻ nhưng gầy gò, khóc và nói:
“Mẹ đói , khát và lạnh lắm... con ơi!”

Tôi muốn nói, nhưng nặng, chẳng nên lời
Chỉ nhìn mẹ, mà không hề sợ hãi
Mẹ đi rồi, tôi còn thao thức mãi
Trong phòng, cả nhà ngủ, chẳng hề hay...

1986
Đêm Hà Nội... Những Thiên Thần thơ ngây
Bụ bẫm vô cùng, hồng hào, xinh xắn...(2)
Nhấc tôi lên cao, tôi sợ, khẩn khoản:
“Đi đâu?” Tôi hỏi. Họ nói: “Về Trời!”

“Về Trời?”, tôi ngạc nhiên quá, rối bời
Khoan đã nào! Để tôi còn tạm biệt
Gia đình tôi và bạn bè thân thiết!
“Ba năm!” - Họ nói và đưa tôi về.

Mười ba năm sau cũng chẳng phải mê
Mẹ về, vui, trong đêm, nhưng ở Đức
Không phải một mình, với hai người khác
Chưa kịp ngạc nhiên, mẹ đã đi rồi!

Trước rằm, mùng một, mẹ thường về thôi,
Nhưng chỉ là mơ, không phải tỉnh giấc!
Nhiều giấc mộng, như báo trước sự thật
Sẽ đến với tôi, một sớm, một chiều.

Lại một đêm, nơi dưỡng bệnh, ngủ yên
Tôi choàng dậy, bởi có gì, nặng lắm,
Một người quần áo trắng, đứng lẳng lặng
Bên giường, cao to, nhưng, đầu... tối om!

Tôi sợ hãi, không ngủ, thức, bồn chồn
Chờ trời sáng, kể lại cho y tá
Bác sĩ người Đức đến, hỏi vồn vã
Họ nghĩ tôi ốm hay nằm mơ chăng?

Và từng đêm, tôi cầu nguyện âm thầm:
“Xin Chúa cho linh hồn chưa siêu thoát
Được yên nghỉ và được về nước Chúa
Xin Chúa – cho – nhân loại được yên lành....”

2-2-1998
Rồi mới đây, tôi cầu nguyện chân thành
Ôi ! Lạ sao... Chúa dường như thấu hiểu
Chúa đã đến - Hiện – trên tường - kỳ diệu
Rực rỡ Hào Quang - tôi thấy Mặt Người!

Thiên Chúa thật - vì Người đã mỉm cười
Tôi muốn nói đôi lời, nhưng nặng lắm
Ôi! Bàng hoàng... Ôi! Sao mà diễm phước
Thiên Chúa “biến mất” - Vầng Sáng - vụt tan!

Tôi đã thấy - Hiển Hiện - trong đêm đen
Linh Hồn -Thiên Thần - và cả Thiên Chúa
Cuộc đời - còn nhiều –huyền bí hàm chứa
Ai chưa tin - hãy tin - sẽ có ngày...

Tôi viết lại… bởi biết đâu... mai này
Hồn sẽ về Trời ? Hay ở dương thế ?
Những gì “nghe thấy” - ai người sẽ kể?
Bí ẩn đêm trường - chẳng thể mang theo!

19-4-1998/Trần Kim Lan – Trích từ tập thơ: “Tiềng lòng“ (Trần Kim Lan) –Nhà xuất bản Văn học - Hà Nội - qúy I.2010.

Xem tại đây: http://trankimlan.de/modules/news/article.php?storyid=43 (Bí ẩn đêm trường)


Ghi chú (1): Nơi tôi ở nhà cao tầng, chỉ có mấy người từ Bắc vào công tác. Phòng tôi ở, có bức tường lửng, có thể nhảy vào phòng. Hôm đó hai chị (người Sài Gòn) ở cùng phòng về thăm gia đình cuối tuần. Sau khi tôi kể lại sự việc trên, cơ quan chuyển ngay sáng hôm đó, đến nơi ở mới (lẽ ra, kế hoạch phải hai tuần sau mới chuyển. Khi vào phòng lấy vali, tôi vẫn run vì sợ). Chị ở cùng phòng khi nghe tôi kể lại sự việc, chị nói, chị ít ngủ nên đã thấy linh hồn cô gái trẻ hịên về, nhưng
Vì sợ mọi người sợ nên không dám nói. Chị cũng kể,  ở phòng này là cô gái trẻ đã sống, và bị chết sớm. Giường tôi ngủ là giường cô gái đã ngủ.  Những lần linh hồn, Thiên Thần và Thiên Chúa hiển hiện, tôi đều bị hồn khí và Thần khí đè nặng, nên tôi rất sợ hãi, nhưng lần đầu tiên ở Sài Gòn là tôi sợ hãi nhiều nhất. Khi chuyển tới nhà mới, suốt thời gian dài, tôi luôn đóng chặt cửa sổ khi ngủ, dù nóng, vì vẫn sợ…
(2): Raphael (1483-1520): các Thiên Thần
giống hệt như ảnh, mình trần, chỉ khác: không có cánh.


Không có nhận xét nào: