Tản mạn về thế sự
Chưa có bao giờ loài người được bình yên. Chưa có bao giờ trái
đất nguội tắt ngọn lửa chiến tranh. Và càng văn minh, hiện đại thì sự bình yên
của nhân loài càng bị đe dọa. Vì sao vậy? Vì loài người chỉ khác loài vật ở khối
óc có suy nghĩ và biết ngự trị nó. Nhưng vì sự sinh tồn của cuộc sống, vì lòng
tham không đáy, con người đã không còn đủ lý trí, sự sáng suốt để điều khiển
suy nghĩ, hành động của mình nữa. Lúc này, con người chẳng khác gì động vật: bằng
mọi cách giết kẻ yếu để cái dạ dày được no. Hành động nước lớn xâm chiếm nước
nhỏ chẳng khác gì con thú lớn đang ăn thịt đồng loại nhỏ hơn mình. Có thể gọi họ
là nước lớn được không? Họ chính là loài dã thú!
Thật đau lòng, khi kẻ cầm đầu một nước chỉ khư khư lo giữ chức
vị của mình, mà không nghĩ đến họ đã và đang làm gì cho dân cho nước?
Lãnh đạo một nước vừa được “chọn“ là người "quyền lực
nhất thế giới" và được các nhà báo, kể cả “nhà báo“ quê tôi ca ngợi tôn sùng hết
cỡ. Ông ta có đáng được mệnh danh là “người có quyền lực nhất“ không? Không! Với
tôi thì không! Ngàn lần không! Tại sao ư? Tại vì ông ta đã sử dụng vũ lực, đã sử
dụng cơ bắp để “trưng cầu dân ý“ để chiếm đảo mà theo sự kiện lịch sử đã thuộc
về nước khác, để gây rối loạn, gây chiến tranh nước khác! Đó là một hành động
chiếm đoạt, chứ không phải là trưng cầu dân ý! Trưng cầu dân ý mà đem quân ngay
sát nách người, thì sao gọi là trưng cầu dân ý? Thế mà ông ta đang là “thần tượng“
của một số “nhà báo“! Nếu thế giới không lên án hành động này, nếu các nhà báo đứng
về phía kẻ độc tài này, thì một ngày nào đó, kẻ bá quyền cũng có ngày mở cuộc
“trưng cầu dân ý“ ngay trên quê hương Việt Nam của tôi, để chiếm đất quê tôi, bởi
vì quê tôi hiện có những khu phố riêng dành cho người ngoại quốc, họ sống và làm
việc nhan nhản trên quê hương tôi.
Đất nước Việt Nam đã phải trải qua những cuộc chiến tranh khủng
khiếp nhất trong lịch sử dựng nước và giữ nước. Chúng ta đã nhận được sự giúp đỡ
qúy báu của những nước anh em cùng chí hướng. Chúng ta biết ơn sự giúp đỡ qúy báu
đó của họ. Nhưng cái thời ấy đã qua rồi. Thế hệ khác nối tiếp đã làm biến chất
tình cảm qúy báu đó. Thế hệ nối tiếp đã hành động không xứng đáng với tình cảm
và sự tôn trọng mà nhân dân chúng ta đã dành cho họ. Chúng ta có cần phải khư
khư giữ mãi cái tình cảm đã lỗi thời đó không? Nhất định là không! Chúng ta cần
phải tỉnh táo phân biệt rõ ràng đâu là bạn, đâu là thù. Hôm qua họ là bạn, nhưng
hôm nay họ đang lấn áp, lăm le xâm chiếm nước ta, thì họ không còn đúng nghĩa là
bạn nữa. Hôm qua họ là thù, nhưng hôm nay, họ sẵn sàng giang tay giúp đỡ chúng
ta thì họ là bạn của chúng ta. Có thể nhận vũ khí, tin tưởng nhờ vả một nước mà
nước đó đang bắt tay giao hảo mật thiết với kẻ đang lăm le chiếm đất, chiếm đảo
của mình không? Không! Ngàn lần không! Làm vậy, chẳng khác gì nuôi ong tay áo!
Dạo quanh khắp thế giới có biết bao nhà báo đang tác nghiệp,
điều tra phanh phui sự việc tham nhũng, sai trái của quan lại bị hành hung, bị
bắt, thậm chí bị giết nữa… thì đó là điểu đau xót vô cùng cho nhân tình thế thái,
cho lương tri của loài người!
Một đất nước mà kẻ cầm quyền dù có tài đến đâu mà cứ khư khư
giữ mãi ghế ngồi, hết nhiệm kỳ này tới nhiệm kỳ khác, thì đất nước đó sẽ không
thể tiến xa được và càng tệ hại hơn nữa, khi những kẻ cầm quyền cứ luân phiên
nhau, đổi chức vị cho nhau, anh này làm tổng thống, anh kia làm thù tướng và ngược
lại… thì qủa là đáng thương cho đất nước ấy!
Một đất nước mà nhà báo, nhà trí thức chỉ dám viết những gì
mà nhà nước “cho phép“ thì qủa là đau buồn cho đất nước ấy, cho nhân dân ấy biết
bao! Một nhà báo, một trí thức mà không phân biệt được đâu là bạn, đâu là thù, đâu
là kẻ phải lên án, đâu là người đáng được ca tụng thì đáng buồn, đáng xấu hổ biết
bao!
Tôi thích chế độ bầu cử của nước Mỹ, bởi Tổng thống Mỹ chỉ được
tại vị nhiều nhất là 8 năm. Sau 8 năm, Tổng thống dù tài giỏi tới đâu cũng không
được tái nhiệm! Có lẽ, đó chính là “bí quyết“ để nước Mỹ trở thành cường quốc ch ăng?
Nhân ngày nhà báo Việt Nam 21.6.2015/Trần Kim Lan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét