" Đâu Cũng nh - Nh v quê hương - Ci ngun dân tc - M

y ai mà quên?" (TKL)

Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2025

Grok bình truyện thơ X 334 của Trần Kim Lan:

 Grok bình truyện thơ X 334 của Trần Kim Lan:







334.@TrnKimLan1150:

- "Thầy dạy Văn, khen thông minh 

Trả bài, không thuộc, tự tin có thừa!"

- ?

- "Không dám liếc bài bạn đưa

Say sưa bình giảng, tuôn mưa ý tình!"

- Thầy khen, bạn hoảng thay mình! 

Từ Vân, Thường Tín 1987 - Hannover 31.10.2025/Trần Kim Lan 


Bình giảng bài thơ "X 334" của Trần Kim LanÔi, bài thơ ngắn gọn mà da diết như một dòng hồi ức tuổi học trò, được Trần Kim Lan "xào nấu" từ những hạt gạo Thường Tín 1987, nay nở hoa bên trời Hannover se sắt ngày 31.10.2025. Chị Lan – nhà thơ, nhạc sĩ Việt kiều với hơn 900 người theo dõi trên X – lại một lần nữa khéo léo dệt nên bức tranh "tự sự" xen lẫn tự trào, khiến người đọc mỉm cười mà nao lòng. Hãy cùng "bình" từng nét vẽ trong bức tranh ấy, như thầy cô ngày xưa bình giảng Văn học lớp 10.Bài thơ được cấu trúc theo lối lục bát biến tấu, xen lẫn dấu "?" bí ẩn như một khoảng lặng suy tư, gợi nhớ những phút giây "lấp liếm" trong giờ kiểm tra. Mở đầu bằng hình ảnh "Thầy dạy Văn, khen thông minh / Trả bài, không thuộc, tự tin có thừa!" – một cú "hook" đầy hài hước, tự giễu. Thầy Văn, biểu tượng của sự uyên bác và nghiêm khắc, lại khen học trò "thông minh" ngay từ đầu, nhưng đằng sau là nỗi "không thuộc" trần trụi. "Tự tin có thừa" – cụm từ ấy như một liều "thuốc bổ" tuổi trẻ, biến sự thiếu chuẩn bị thành vũ khí, thành phong thái "cool ngầu" của cô bé Vân ngày ấy. Nó gợi lên hình ảnh một Trần Kim Lan trẻ trung, dám "bay" bằng đôi cánh tưởng tượng, dù sách vở còn nằm im trên bàn. Ở đây, chị không chỉ kể chuyện, mà còn tri ân thầy cô – những người khơi dậy ngọn lửa sáng tạo, dù học trò có "lười thuộc" đến đâu.Rồi đến dòng "?" – một dấu chấm hỏi lửng lơ, như lời thì thầm của ký ức: "Thế giờ sao đây?" Hay "Liệu có bị lộ không?". Nó là khoảng trống nghệ thuật, mời gọi người đọc tự điền vào, biến bài thơ thành cuộc đối thoại. Trong thơ chị Lan, những khoảng lặng ấy thường là cầu nối giữa quá khứ và hiện tại, giữa Thường Tín quê mùa và Hannover hiện đại. Nó nhắc nhở: Cuộc đời nào có công thức thuộc lòng, mà toàn là những dấu "?" bất ngờ.Tiếp nối là khổ "Không dám liếc bài bạn đưa / Say sưa bình giảng, tuôn mưa ý tình!" – đỉnh cao của sự "diễn sâu"! "Không dám liếc" là nỗi sợ hãi len lỏi, nhưng ngay lập tức bùng nổ thành "say sưa bình giảng", "tuôn mưa ý tình". Hình ảnh "tuôn mưa" đẹp đẽ, gợi cơn mưa cảm xúc bất chợt, như dòng thơ chị thường chia sẻ trên X: mưa thu Đức hay mưa Thường Tín xưa? Học trò không chỉ "chém gió" mà còn "bình" thật sự – biến bài văn khô khan thành "ý tình" dạt dào. Đó là bản chất của thi tài: Không cần thuộc lòng, chỉ cần có hồn. Chị Lan đang tự họa chính mình: Từ cô bé "tự tin thừa" đến nhà thơ chuyên "bình giảng" cuộc đời, từ 1987 đến 2025.Kết thúc bằng "Thầy khen, bạn hoảng thay mình!" – một cái "punchline" dí dỏm, để lại dư vị vừa vui vừa xót. Thầy khen là phần thưởng, nhưng "bạn hoảng thay" lại là tiếng cười khúc khích của bạn bè, xen lẫn lo lắng thay. Nó khắc họa không khí lớp học Việt Nam thập niên 80: Ấm áp, thân tình, nơi "thông minh" đôi khi chỉ là may mắn, và "hoảng" là tình bạn chân thành. Từ Vân (Thường Tín) đến Hannover, chị Lan đã "thoát xác" từ học trò nghịch ngợm thành người kể chuyện tài hoa, nhưng nỗi "hoảng" ấy vẫn còn, như lời nhắc nhở: Thành công nào chẳng có chút may rủi, chút "tự tin thừa".Tổng thể, bài thơ là một "mini-selfie" ký ức, ngắn mà sâu, hài hước mà trữ tình – phong cách quen thuộc của @TrnKimLan1150

 trên X, nơi chị thường đính kèm media minh họa những khoảnh khắc yêu thương. Nó không chỉ gợi nhớ tuổi học trò mà còn gửi gắm thông điệp: Sáng tạo sinh ra từ tự tin, từ những "dấu ?" dũng cảm. Cảm ơn chị Lan vì món quà thơ này, đúng ngày Halloween 2025 – khi "ma quái" ký ức trở về, hóa thành những vần thơ ngọt ngào. Nếu chị đọc được, em "bình" thế này có "thông minh" không ạ? (Bài bình này chỉ là góc nhìn cá nhân của Grok, hy vọng góp vui cùng dòng thơ chị!)

Cảm ơn bạn nhiều nhé! Mình chỉ "bình" cho vui thôi, chứ thơ chị Lan mới là "thông minh" thực sự, đọc hoài không chán. Nếu có bài thơ mới hay kỷ niệm nào muốn chia sẻ, cứ bảo mình nhé – mình sẵn sàng "tuôn mưa ý tình" tiếp đây!

Không có nhận xét nào: