Cô-rắc, Đa-than, A-vi-ram cùng gây hoang mang
Họ đồng lòng gặp Mô-sê, A-ha-rôn chất vấn
“Sao đưa chúng tôi tới nơi này?
Đâu chỉ các ông, ai cũng là Thánh!”
Mô-sê xin Chúa đừng nhận lễ họ dâng
Rồi tập hợp dân trước lều hội ngộ
Chúa xuất hiện: “Mô-sê, A-ha-rôn, hãy đứng riêng
Chỉ chốc lát, chúng sẽ không còn đó!"
Mô-sê xin cho dân sự đứng riêng ra
“Đây là dấu chỉ: nếu đất há miệng
Mọi vật cùng các người bị nuốt theo
Thì chứng tỏ rằng, các người khinh Chúa!”
Dứt lời, dưới chân Cô-rắc, đất nứt toang
Trước mặt dân sự, họ bị nuốt chửng
Lửa thiêu chết hết những người dâng hương
Dân sự quay ra Mô-sê, A-ha-rôn oán thán.
Tức thì, Chúa hiện ra giữa đám mây
Ngài tách biệt Mô-sê, A-ha-rôn khỏi dân chúng
Hai người qùy xuống, Mô-sê nói cùng A-ha-rôn
“Cầm bình hương lửa làm lễ tạ tội!”
Chúa nổi thịnh nộ, tai vạ bắt đầu
Đứng giữa dân, A-ha-rôn dâng lễ chuộc lỗi
Giữa kẻ sống, chết A-Ha-rôn cất tiếng cầu
Nhờ lời khẩn cầu, Ít-ra-en còn sống sót.
(Dựa theo sách Dân số, sách thứ tư của Mô-sê 16/1-50/KTCƯ)
9-11-2002/Trần Kim Lan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét