Thăng trầm thế sự (40): Tình xuân viễn xứ
Xuân sang én liệng trời xa
Nắng hoa rực rỡ hương hoa
nồng nàn
Viễn phương cách trở quan san
Níu theo cánh én về thăm quê nhà.
Ngập ngừng rảo khắp sơn hà
Nghe hò sông Mã ngân nga gió ngàn
Đong đưa cánh võng mơ màng
Ầu ơ… lời mẹ chứa chan ân tình…
Non sông nước Việt quê mình
Ngàn năm văn hiến dấu in muôn đời
Lạc Hồng dòng dõi, con ơi
Quê hương nguồn cội khôn nguôi nhớ về!
Hò Huế, Vọng Cổ hương qu ê
Ca Trù, Vĩ Dặm… say mê quên buồn
Tình cha, nghĩa mẹ, quê hương
Với câu Quan Họ… viễn phương phiêu bồng…
Trời tây lo lắng phập phồng
Dòng người di tản vẫn không hề ngừng
Biển người di tản trập trùng
Quê hương rời bỏ nắng hừng đời chăng?
Biển khơi sóng cả đời tàn
Tới bến, “trục xuất” mộng tan ngậm sầu
Cầu Trời đời hết thương đau
Cầu Trời bốn biển năm châu thái hòa!
Thương đời, rồi lại thương ta
Tình xuân viễn xứ nhạt nhòa lệ tuôn…
24.3.2016/Trần Kim Lan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét