Chùm truyện ngắn:
1-Qúa đáng
Ngày
ấy, cũng đã lâu lắm rồi… Mỗi khi soi gương, Nàng Thơ lại săm soi mái tóc, săm
soi từng sợi bạc mới nhú và lẩm bẩm: “Qúa đáng!“
Rồi nàng lấy nhíp săm soi nhổ từng sợi, từng sợi
một. Rồi nàng “nịnh“ các cháu nhờ nhổ hộ những sợi bạc mà nàng không nhìn thấy.
Và rồi, vẫn chưa yên tâm. Nàng nhuộm tóc. Mái tóc đen nhánh. Nhìn cũng hay hay.
Năm
tháng lại trôi qua. Những sợi bạc càng nhiều. Mỗi lần soi gương, nàng lại thốt
lên: “Qúa đáng!“ Nhuộm được vài tuần đã thấy những sợi bạc chen nhau lấp ló. Và
rồi tóc trắng xóa lúc nào không hay. Nàng mải mê với con chữ. Mỗi mùa, nhất bộ
ra đường. Chiếc mũ luôn gắn chặt với mái tóc mỗi mùa đông. Mùa hè, nàng không đội
mũ. Tóc trắng lấp lóa dưới ánh nắng mặt trời. Nàng thấy hay hay và nàng không
nhuộm tóc nữa. Có khách, nàng vội tu sửa lại mái tóc cho có vẻ “vẫn trẻ trung
như xưa“. Nhìn mái tóc đen nhánh, nàng bỗng thấy lạ lẫm làm sao. Và nàng nghĩ:
“Thôi, không nhuộm tóc nữa! Hãy chấp nhận sự thật!“
Rồi
một buổi sáng… Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa kính phòng tắm. nàng soi gương và
thốt lên: “Qúa đáng!“ Câu này, đã lâu nàng không nói tới, kể từ khi mái tóc trắng
xóa. tại sao vậy? Vì từ gương, nàng nhìn thấy một sợi bạc trắng vắt vẻo trên lông
mày của nàng. Nàng ngỡ mắt nàng lóa lên vì ánh nắng mặt trời. Nhưng không phải,
đó là sự thật. Nàng lấy nhíp nhổ sợi bạc và lại lẩm bẩm: “Qúa đáng!“
Rồi
một ngày, nàng lại thốt lên: “Qúa đáng!“ Và quyết định, chỉ đánh răng mỗi ngày
một lần, chứ không đánh răng sau mỗi lần ăn xong nữa. Vì sao vậy? Vì hàm răng đã
tụt lợi nhiều lắm rồi. Không biết còn trụ được bao lâu nữa thì nụ cưới sẽ “chúm
chím, e thẹn“ như cô gái đương thì đây? Không biết còn bao nhiêu lần lẩm bẩm:
“Qúa đáng!“ mỗi khi soi gương nữa nhỉ? Nàng
Thơ tự hỏi.
Chỉ
có ánh nắng mặt trời mỗi buổi sáng nghe tiếng lẩm bẩm: “Qúa đáng!“ của Nàng Thơ
và im lặng cảm thông….
22.5.2016/Trần Kim Lan
2-Mong manh hạnh phúc
Nhìn
thấy đôi uyên ương ríu rít bên nhau rất hạnh phúc. Hạnh giục hai cháu làm thủ tục
kết hôn.
Tuấn
trả lời:
-
Cưới làm gì cho mệt cô!
-
Sao vậy?
-
Thủ tục rườm rà. Cưới xin tốn tiền. Nhỡ bỏ nhau cũng lại rắc rối, tốn tiền lắm!
Tuấn trả lời tỉnh bơ.
-
Mới sống bên nhau đã nghĩ đến chia ly, thì làm sao có hạnh phúc được? Hạnh vặn
lại.
-
Thời nay, là thế cô ạ. Những người làm công như cháu, may ra đủ sống thôi cô ạ.
Nếu có chuyện gì xảy ra thì lấy tiền đâu mà trả? Thôi cứ sống với nhau hạnh phúc,
vui vẻ là được rồi! Tuấn trả lời thành thật.
Hạnh
phúc qủa là mong manh.
22.5.2016 /Trần Kim Lan
3-Tiếng Việt xa xứ
Thành
xa quê hương từ ngày còn bé. Lại sống một mình nơi đất khách quê người. Nơi Thành
ở, có rất ít người Việt. Hàng ngày Thành hầu như chỉ tiếp xúc với người bản xứ.
Một
ngày kia, cha mẹ con cái gặp lại nhau sau nhiều năm xa cách. Thành khoe:
-
Con sắp chuyển đến nhà mới rồi! Nhà đẹp lắm, có xe tăng!
-
Xe tăng? Sao ở nhà lại có xe tăng?
-
À, cái mà để chuyển người lên nhà ấy mà! Thành giải thích.
-
Ôi giời ôi! Thang máy, đúng không?
-
Vâng, vâng, đúng rồi thang máy! Thành vội nói
Rồi,
Thành lại tâm sự:
-
Con thích được ăn thịt nhuộm!
-
Thịt nhuộm? Là gi? Người mẹ ngạc nhiên hỏi.
-
Thịt cho vào nồi nước dùng ấy mà! Thành trả lời.
-
Ôi giời ôi! Con tôi! Ăn lẩu, thịt nhúng, đúng không?
-
Vâng, vâng, ăn lẩu! Thành hấp tấp nói.
Cả
nhà được phen cười chảy cả nước mắt.
22.5.2016 /Trần Kim Lan
4-Tình yêu bắt đầu từ tấm
ảnh và Facebook
Thanh
và Thắng hiện rất hạnh phúc. Cặp uyên ương vừa sinh con đầu lòng.
Hoa
đến chơi thăm hai cháu. Thấy hai cháu lúc nào cũng thầm thì ríu rít bên nhau, rất
tâm đầu ý hợp.
Hoa
tò mò hỏi:
-
Cô cậu quen nhau trong trường hợp nào?
-
Dạ, Thanh thấy tấm ảnh đại diện của cháu ở nơi làm việc và... Thắng ngập ngừng.
-
Và sao? Hoa giục.
-
Và... và Thanh đã tìm cháu trên Facebook và gửi lời “kết bạn” với cháu. Rồi cháu
nhận lời kết bạn. Hẹn gặp nhau và yêu nhau! Thắng thổ lộ.
-
Đơn giản chỉ có vậy thôi sao? Hoa gặng hỏi.
-
Thì còn gì nữa? Thế là yêu nhau rồi. Đơn giản chỉ vậy thôi! Thắng trả lời.
-
Ờ, ờ... Đơn giản chỉ vậy thôi! Tình yêu luôn bất ngờ, đúng không?
22.5.2016 /Trần Kim Lan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét