" Đâu Cũng nh - Nh v quê hương - Ci ngun dân tc - M

y ai mà quên?" (TKL)

Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 8 tháng 9, 2016

Hồ Tây khúc nhớ, khúc thương (Nhạc: Trần Kim Lan-Thơ; Nguyễn Ngọc Khuê-Cs: Thái Hòa-Mạnh Hùng)

Hồ Tây khúc nhớ, khúc thương (Nhạc: Trần Kim Lan-Thơ; Nguyễn Ngọc Khuê-Cs: Thái Hòa-Mạnh Hùng)
(Ca khúc 50 (do Trần Kim Lan sáng tác, và là ca khúc thứ 4 Trần Kim Lan phổ thơ bạn)


Nhờ mạng ảo, Trần Kim Lan có cơ may "gặp gỡ ảo" với nhiều bạn bè, trong đó có những nhạc sĩ nổi tiếng đương thời, và các nhạc sĩ cũng đã phổ thơ Trần Kim Lan... Để "tri ân", “có đi có lại mới toại lòng nhau" và kỷ niệm" Trần Kim Lan thử "vuốt râu hùm" phổ thơ tặng Nhạc sĩ của công chúng: Nguyễn Ngọc Khuê và cũng là "siêu thầy giáo", rất nhiệt tình chỉ bảo, với "tuyệt chiêu: mày mò sẽ ra", kể cả tung chưởng là "nhạc lý cơ bản" để khuyến khích Trần Kim Lan tiếp tục bước vào thế giới âm nhạc... Xin mời Nhạc sĩ Ngọc Khuê và các Nhạc sĩ đã phổ thơ Trần Kim Lan, xin mời nghe ca khúc mới:




Lời thơ (Nguyên bản Tác giả thơ đã đọc trên truyền hình)

Viết ở hồ Tây

Sẽ không lên đến hồ Tây
Nếu em không hẹn chiều nay đi cùng
Sẽ không đi tới con đường
Vắng em, cây lá yêu thương đôi bờ.

Phải chi lấp lánh mặt hồ
Thuyền đêm đánh cá biển, bờ ở đâu
Hồ Tây thức suốt đêm thâu
Để cho sóng gợn mái đầu còn xanh
Nỗi buồn phảng phất thơ anh
Con đường dìu dặt, long lanh mắt cười.

Đi qua bao tháng năm rồi
Mà sao da diết khoảng trời hồ Tây
Đi qua trùng điệp hàng cây
Mà sao nỗi nhớ chiều nay không cùng?

Lặng nghe tiếng hát con đường
Tôi qua thấy cả tình thương la đà
Lặng nghe sóng gợn mặt hồ
Tôi qua như ngọn gió chờ trăng lên
      
Phút giây nào tôi vắng em
Thì mặt hồ có bừng lên sóng trào?
Tôi đi cây lá lao xao
Vắng em cây biết nơi nào em đi?

Biết là em nói điều chi
Cho Hồ Tây vắng trăng  khi đêm về
Không em anh chẳng lên hồ
Sợ trăng, sợ sóng dội bờ tim anh.

(Nguyễn Ngọc Khuê)

Lời ca khúc: 

Hồ Tây khúc nhớ, khúc thương (Nhạc Trần Kim Lan)

Chiều buồn dạo bước hồ Tây
Lắng nghe sóng vỗ nhớ ngày bên nhau
Giờ này người ở nơi đâu
Để cho sóng gợn mái đầu còn xanh.

Nỗi buồn phảng phất thơ anh
Con đường dìu dặt, long lanh mắt cười
Đi qua bao tháng năm rồi
Mà sao da diết khoảng trời Hồ Tây.

Đi qua trùng điệp hàng cây
Mà sao nỗi nhớ chiều nay lạ thường
Lặng nghe tiếng hát con đường
Nôn nao khúc nhớ khúc thương hẹn hò

Dập dờn sóng gợn mặt hồ
Dường như ngọn gió đang chờ trăng lên
Phút giây nào anh vắng em
Thì mặt hồ có bừng lên sóng trào?

Nghe hàng cây lá lao xao
Vắng em cây biết nơi nào em đi?
Biết là em nói điều chi
Cho Hồ Tây vắng trăng khi đêm về

Không em anh chẳng lên hồ

Sợ trăng, sợ sóng dội bờ tim anh. 








Không có nhận xét nào: