Mặt nạ bình yên
(Cảm xúc sau khi đọc: Mặt nạ bình yên
Tác giả: Hiền Phương –thân tặng Hiền Phương)
“Mặt nạ bình yên“ phủ kín cuộc đời
Hạnh phúc, buồn vui, đắng
cay, giận dữ
Cào xé trong người như một con thú
Bởi phải che đậy, riêng mình biết thôi.
Nhưng có một lần hăng say, qúa lời
Nhà diễn thuyết dám phê bình, chỉ trích
Những chiếc mặt nạ, những diễn viên kịch
Nhà báo, nhà văn… mặt nạ tô hồng.
Sự thật ư? Hãy dấu kín trong lòng
Đấu tranh ư? Đừng có mà mơ hão
Công danh ư? Hãy đút lót kín đáo
Biết cúi đầu và nịnh hót nhiều chiều.
Ngay sau lần ấy, diễn giả liêu xiêu
Tác phẩm gửi đi chìm trong quên lãng
Dù tiếng hoan hô vẫn còn lảng vảng
Họ đã quên anh như kiếp sống thừa.
Cuộc sống lặng thầm đưa đẩy sớm trưa
Anh khoác mặt nạ thường ngày để sống
Bản thảo gửi hoài mà không hy vọng
Chẳng nhà xuất bản nào dám đoái thương.
Rồi cuộc đời anh tới cuối chặng đường
Khối u ác tính báo giờ lâm tử
Anh sống như người mộng du tứ xứ
Bỗng có tin mừng: “Tiều thuyết sắp in”
Cả một đời chờ đợi và mong tin
Anh rối trí lục tìm hoài bản thảo
“Mặt nạ bình yên” – đời anh thật, ảo
Bản thảo nơi đâu? Anh viết trong tâm!
Anh lặng lẽ ra đi trong âm thầm
Ánh mắt anh cố níu lại ánh sáng
Gom chúng mãi theo anh vào dĩ vãng
Tiểu thuyết hoai thai: “Mặt nạ bình yên!”
7-6-2010/Trần Kim Lan
Ghi chú: Bài thơ đã in trong tập thơ: Khúc hát yêu thương ( Ba trong 1-
Tập thơ: Trăn trở)- Nhà xuất bản Hội nhà văn Hà Nội - Qúy III-2012)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét