Truyện ngắn: Nàng Thơ và cái môi vều. (Trần Kim Lan)
Một
buổi sáng, vừa tập thể dục, vừa xem truyền hình, Nàng Thơ thấy một phụ nữ là
khách mời trong một chương trình truyền hình có đôi môi hình trái tim rất đẹp.
Nàng Thơ bèn soi gương ngắm xem môi mình thuộc dạng trái gì, thì Nàng Thơ sửng
sốt thấy môi trên của mình vều lên, trông rất... lạ...
Săm
soi mãi đôi môi trên gương, Nàng Thơ nhận ra ở giữa môi trên như mọng nước.
Nàng Thơ giật mình, vì tử nhỏ tới giờ chưa bao giờ có hiện tượng môi như thế.
Thỉnh thoảng cũng có hiện tượng môi dưới khô da, bóc da đi là lại bình thường.
Đôi khi thấy trong mồm cũng có hiện tượng tụ máu, do nóng qúa. thế nhưng, môi
bị mọng nước hay máu thì đây là lần đầu tiên. Nàng Thơ quát hỏi cái môi vều:
-
Môi trên, tại sao ngươi lại vều ra thế?
Cái
môi vều lắp bắp trả lời:
-
Dạ thưa bà, em không biết ạ!
-
Ta đã nói ngươi không được gọi ta là bà cơ mà!
-
Dạ thưa nàng!
-
Nói, tại sao?
-
Dạ tại vì... tại vì mấy ngày qua bà ăn nhiều tương ớt qúa!
-
Vớ vẩn, tương ớt có cay lắm đâu! Ngày xưa, ta thường cùng cô bạn, thỉnh thoảng,
mỗi sáng trước khi đi làm ăn mì “không người lái“, tức là mì không có thịt ấy
mà, bát mì cứ là đỏ au cả lên vì tương ớt, cay như xé lưỡi, mà có sao đâu? Dạo
đó, được ăn “mì không người lái“ cũng là khá lắm rồi.
-
Ngày xưa khác, bây giờ khác. Xưa kia còn trẻ, sức đề kháng cao. Bây giờ thì sức
đề kháng yếu rồi, thưa nàng. Chắc cũng tại vì bà, í quên, gần đây nàng suốt
ngày áp mặt vào anh Laptop chăng?
-
Ờ, ờ cũng có thể lắm. Mấy hôm nay, hết ngày áp mặt vào chàng Laptop loay hoay
với mấy chàng Do Re Mi Fa Son La Si, tối đến lại Mi Fa Son La Si Do Re vì phải
chỉnh sửa lại các bản nhạc để chuẩn bị cho đợt thu thanh sắp tới. Ngươi nói
cũng có lý. Ngay cả lông mày dày, đen và đẹp của ta cũng đang chuyển mầu và
thưa thớt dần. Và cả 2 hàm răng nữa, tụt lợi hết rồi (không lẽ cũng vì ăn nhiều
ớt?), chắng mấy chốc mà sẽ chẳng còn cái răng nào nữa… “Than ôi! Cái thời xa
xưa ấy đâu còn nữa?“ Nàng Thơ lầm bầm...
-
Vậy thì nàng nhớ đừng ăn nhiều ớt nữa nhé! Và em xin nàng đừng lấy kim châm em
nữa! Nàng tưởng môi em sưng mọng nước như chân, và nàng lấy kim châm cho nước
ra như ở chân ư? Nàng không thấy em kêu oai oái vì đau sao? Mà kim chỉ mới châm
chút xíu ngoài da, có thấy tí nước hay máu gì đâu, vì có châm được sâu đâu!
Nàng mà tiếp tục châm kim là em kêu toáng lên đấy. Với lại, nàng không sợ nhiễm
trùng sao? Và hơn nữa, tại vì môi nàng dày qúa!
- A! Người dám chê môi ta dày sao?
- Chứ không đúng à? Cũng còn hơn môi
mỏng nàng ạ, vì có câu: “Mỏng môi hay hớt, dày môi hay hờn”. Cũng đúng với tính
cách của nàng đó thôi. Ngày xưa...
- Biết rồi! Ngày xưa ta hay làm nũng
cha mẹ chứ gì? Có lần ta đi bơi, lại ở lại thêm tới hơn 3 tiếng nữa, vì hè nóng
qúa, ham bơi, về nhà cả nhà đang dọn cơm ăn rồi. Lẽ ra, ta phải là người nấu
cơm, vì buổi chiều hôm đó, ta không đi học, ở nhà có nhiệm vụ nấu cơm. Bị bố
mắng ngay khi vừa ngồi vào ăn, liền bỏ ra ngoài ban công, tỉ tê khóc hàng
giờ... Cuối cùng, bố phải ra dỗ mãi, mới chịu vào ăn cơm, lại còn ra điều kiện
với bố: “Con xin lỗi, vì ham bơi qúa.
Nhưng lần sau bố mắng con sau bữa ăn thôi nhé!”
- Vâng, em nhớ rồi. Và nàng nhớ đừng
suốt ngày quanh quẩn bên chàng Laptop nữa nhé! Nhất là cái anh chàng Asus
Laptop thuộc dạng đồ cổ từ 10 năm nay rồi (lẽ ra nàng phải cho vào viện bảo
tàng rồi), mỗi tối nàng mở máy, quạt chạy ầm ầm mà vẫn phả hơi nóng hôi hổi vào
mặt, vào môi em đó! Chắc bạn lông mày thưa dần, môi em rộp, vều lên vì hơi nóng
từ anh chàng Asus Laptop chăng? Lần sau, nếu cần làm thơ, viết nhạc hay chỉnh
sửa, nàng dùng anh chàng Samsung Laptop cho an toàn nhé! Anh chàng Asus Laptop
thì chỉ nên mở khi xem phim thôi. Em biết lúc này nàng đang trắng tay, nên cũng
không dám đòi hỏi nhiều! Và nếu lâu khỏi, vì cho tới hôm nay, đã hơn 2 tuần môi
em bị phồng, rộp rồi, dù không đau gì cả, nhưng nàng phải đi bác sĩ khám xem
sao?
- Biết rồi, khổ lắm, nói mãi!
- Nhưng dù sao thì... ta vẫn phạt
nhà ngươi! Ta sẽ treo ảnh cái môi vều của nhà ngươi làm ảnh đại diện trên mạng
Facebook, để ngươi nhớ, đừng bao giờ xấu xí như thế nữa!
- Ối giời ơi! Vậy thì oan cho em qúa
bà ơi, í lại quên, nàng ơi!
- Oan gì, oan Thị Mầu à? Nhà người
phải biết tập thích nghi với mọi thứ, mọi hoàn cảnh chứ! Ăn bún, ăn phở, ăn cá…
mà thiếu ớt thì còn gì là ngon nữa? Không áp mặt vào chàng Laptop thì làm sao
có thơ, có nhạc? Ta đâu còn nhiều thời gian nữa. mà ta còn biết bao nhiêu là
việc phải làm, còn mấy trăm ca khúc đang chờ ta ký âm. Không ta làm thì ai đây?
- Dạ, phải thưa nàng, chỉ có nàng
phải làm việc đó thôi. Nhưng xin nàng tha tội cho em, đừng treo em lên mạng!
Làm thế hơi qúa đấy! Nàng mà làm thế chẳng khác gì nàng đấu tố em như thời các
điền chủ bị đấu tố trong thời kỳ cải cách ruộng đất ở Việt Nam. Hay như thời kỳ
nhân văn giai phẩm, các văn nghệ sĩ Việt Nam bị đấu tố. Và gần đây, một bài thơ
ở một tỉnh ở Việt Nam cũng bị đấu tố đấy! À quên, cũng giống như vụ mới đây
nhất, ngay cả linh mục cũng bị đem ra đấu tố vì những cuộc biểu tình phản đối
công ty Formosa gây thảm họa môi trường trong thời gian qua tại các tỉnh miền
Trung Việt Nam của giáo dân ở Nghệ An. Còn nữa, nàng treo em lên như thế cũng
giống như thời Hitler bắt những người đồng tính luyến ái đi khắp đường phố với
bảng đeo trên người: “Tôi là người đồng tính luyến ái, tôi đáng tội chết!” đó!
- Ái chà chà, người dám lý sự với ta
nữa cơ à? Lại dám so sánh ta với họ sao? Họ làm sai, những người dân bị oan.
Còn ngươi thì oan cái nỗi gì?
- Thôi thì bà nói gì, thì nhà em xin
chịu vậy! Bà là chủ thể của em, bà có quyền hành giống như những người nắm
quyền hành trong tay, có thể biến đen thành trắng, biến trắng thành đen mà!
“Thì bà cứ treo em lên đi, xấu chàng thì hổ ai cơ chứ?”
- Lại bà! Ngươi lẩm bẩm gì thế! Dù
sao, ta vẫn sẽ treo hình người lên mạng tới khi cái môi vều hết! Nhớ đấy!
- Vâng thì em nhớ. Nhưng nàng nhớ
đừng ăn ớt nhiều và đừng…
- Biết rồi, khổ lắm, nói mãi!
26.4/12.5.2017/Trần Kim Lan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét